Ngoài kia trời chớm đông, không khí se se của mùa đông phương Nam có kém gì đâu cơn gió lạnh đầu mùa của mùa đông phương Bắc. Chợt thèm, thèm tha thiết hơi lạnh nơi phố núi, thèm bước chân rảo bộ trên những con dốc hun hút mờ sương, thèm ngồi sau chiếc xe gắn máy, cúi gập người ôm những khúc cua quanh co vượt Mã Phí Lèng, thèm hít hà cái lạnh của cao nguyên đá để mặc đôi môi run rẩy, mặc đôi tay lóng ngóng đợi chờ hơi ấm. Giá mà nhắm mắt lại sẽ thấy mình đang tung tăng trên những ruộng hoa Tam Giác Mạch, tôi sẽ nhắm thật lâu... Đến Hà Giang vào những ngày cuối Thu, trời đang giao mùa, vừa được ngắm chút thu phai còn vương lại, vừa được tận hưởng sự trong trẻo nhất của chớm Đông. Nnững con đường ngoằn nghèo uốn lượn quanh vách núi, phía trước sương giăng mờ lối, nghe cái lạnh thấm vào trong thớ thịt, lạnh là thế mà vẫn thích, để rồi khi xa lòng nhớ đến lạ. Bầu không khí trong lành và tinh khiết đến mức ta cảm giác như đang đi lạc vào cõi tiên. Núi nhấp nhô trùng điệp trước mặt, càng đi núi càng hiện ra trùng trùng lớp lớp, xa xa những con đường ôm lấy lưng chừng núi như những sợi tơ trời bé xíu giăng ngang. Còn gì thú vị hơn khi dừng chân ở lưng chừng đèo Mã Pí Lèng ngắm dòng Nho Quế uốn lượn, len lỏi dưới chân núi. Trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, ta trở nên vô cùng nhỏ bé. Hình như tạo hóa đã ưu ái cho mảnh đất Hà Giang những điều tuyệt diệu nhất. Núi hùng vĩ, sông như tranh, hoa như trải thảm. Đẹp đến say lòng. Một chiều dừng chân ghé phố núi Đồng Văn, thấm cái lạnh, thèm chui vào góc bếp có lửa bập bùng. Tôi chợt nhớ đến mấy câu thơ từng gom nhặt đâu đó : "Chiều buông trước cửa ,lá vàng rơi.. Lẻ loi tia nắng sót hao gầy Báo gió đông, thu không trở lại Em thẫn thờ đứng ngóng bâng khuâng" Vừa gặp thôi đã toan lo ngày tạm biệt, tôi cứ sợ đến giây phút mình sẽ xa chốn này. Sẽ nuối tiếc vô ngần... Sẽ nhớ lắm chợ phiên cuối tuần nơi phố núi, tôi lạc giữa chợ người đầy màu sắc, tôi ngẫn ngơ theo gót những đứa trẻ hồn nhiên, tôi say ánh mắt lúng liếng miệng cười duyên của các cô sơn nữ... Điều gì ít ỏi, ngắn ngủi cũng khiến cho con người ta nhớ thật lâu. Một Hà Giang vương vấn mãi trong tôi bởi một chút Thu phai ấy. Tôi biết rồi đây mình sẽ cứ miên man hoài niệm, miên man một phố núi ngày hôm qua tôi ghé đến. Tôi mong ngày được làm người khách lạ ngang qua chốn ấy, tôi sẽ yêu, yêu thêm lần nữa Hà Giang.
"Biên cương một dải rét Hà Giang Cúi gập em leo Mã Pí Lèng Đường mây hun hút mùa đông cạn Với tay hóa đá chạm xuân sang"
Hà Giang - Tháng 11-2011