Tôi quen em lâu lắm rồi, trong một dịp tình cờ, thế rồi sau đó chúng tôi quấn quít bên nhau, tôi đi đâu cũng có em bên cạnh, tôi và em như hình với bóng, những lúc bên nhau, tôi mân mê em trong vòng tay trìu mến, em có nước da trông thật hấp dẫn, mắt em long lanh, ...ôi! dạo ấy tôi sung sướng vô cùng vì lúc nào tôi cũng có em.
Em mang đến cho tôi thật nhiều niềm vui, nhiều tác phẩm và cả tiền nữa, lúc "gần" thì em đẹp như tiên giáng trần, cái nõn nà ấy làm tôi say đắm,...
vậy mà khi "xa", tôi vô cùng thất vọng, có lẽ khi mới biết nhau, tôi đã vội vội vàng vàng, mà không biết hết về em, khi "xa", hình bóng em "mờ" dần trong tôi, những cái xấu xa nhất trong em bắt đầu được bộc lộ.
Đã đến lúc mình phải nói lời chia tay rồi, dẫu biết rằng xót xa, nhưng không còn cách nào khác nữa em à!
Vậy là tôi quyết định chia tay em, và tôi tin rằng trong vòng tay của người bạn mới, em sẽ được thương yêu nhiều hơn, chăm sóc nhiều hơn. Tuy vậy, cái xấu xa ấy chắc khó mà phai được trong em, thôi thì đành vậy.....cho em thêm một ít tiền để ra đi em nhé,...!
Tin cho em biết rằng, hôm nay, tôi cũng vừa có một người tình mới, mắt ấy cũng long lanh, nước da cũng hấp dẫn và hoàn toàn trinh trắng, tôi tin chắc là như vậy, sung sướng lắm cơ, hạnh phúc lắm cơ, tôi vui và vui lắm, tôi không còn nhớ tới em nữa, hãy quên tôi đi....tôi biết sẽ rất phũ phàng với em, nhưng tôi sẽ không bao giờ tìm gặp em nữa, có thể tôi nhớ đến em như là một kỹ niệm đẹp.
"Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em, Tokina 80-400 à!!!"
